TỎA SÁNG MÌNH
Người buồn trải mấy vần thơ
Như chiều nắng rụng vật vờ khói sương
Ngóng trông trăng mộng canh trường
Mà đâu chẳng thấy, chỉ luồng gió lay…
Long lanh chuỗi hạt u hoài
Đọng dòng châu lệ từng hồi nhẹ rơi
Khuất sâu vào cõi tan phôi
Trăm mong, ngàn đợi để rồi xót xa
Ngoài kia cành rũ la đà
Hồ thu gờn gợn sóng đưa cạnh bờ
Đìu hiu bốn phía lặng tờ
Âm u, giá lạnh, hững hờ mây trôi
Tình yêu là thế mà thôi
Khi phơi trải ánh khi rơi nẻo tàn
Dẫu thương tha thiết mảnh vàng
Làm sao giữ được khung tầng đổi thay…
Niềm vọng tưởng, tấc lòng ai
Thao thức chuỗi ngày khắc khoải héo hon
Lan man nỗi nhớ chập chờn
Sầu giăng phủ tím, cung đàn nỉ non
Hãy vô tư lự trên đường
Cũng rồi một tối vầng trăng lững lờ
Đừng trông, đừng đợi, đừng chờ
Chỉ làm da diết, thẫn thờ mà thôi
Âm thầm tỏa sáng chí đời
Vạn ngàn sắc thắm muôn nơi tự tìm
Hơn là nhịp đập con tim
Ngân bài “Lệ Đá” mãi chìm xa xôi.
20/4/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm