Ông Móc Bọc – Thơ Cảnh Đời

Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) - Page 3 Images?q=tbn:ANd9GcQ-ZKru2sIcvIYTbXgB9IS_GHd0zf474fP8_9IVD_Z3FJehHKsK

ÔNG MÓC BỌC

Chân đen mặt rám đường rong ruổi
Áo vá phong sương phủ bụi đời
Móc sắt tay cầm vai quảy túi
Đầu ngang hối hả mắt tìm bươi…

Phận bạc tận nghèo nay đổ xuống
Tấm thân hèn mọn thế thời buông
Khung trời bó gọn nơi thùng nhỏ
Mặc cõi nhân sinh, mặc tỏ tường

Hai buổi mỗi ngày ông kiếm sống
Xác xơ, vàng võ dưới chiều đông
Âm thầm lặng lẽ trong cô quạnh
Nẻo vắng tâm tư chẳng sắc hồng

Mắt nhão loé mừng khi vật có
Mũ kia, bịt nọ của trời cho
Tay khều, tay lượm đưa vào túi
Chốc chốc ngừng hơi tránh uế bò

Cứ thế, trên đường nhiều cát bụi
Gầy gầy mét mét bước chân trôi
Mặc cho nhộn nhịp dòng nhân thế
Một tấm thân ta lủi thủi đời

Có bữa nặng nề vui chẳng thấy
Chỉ nghe rạo rực lúc vung tay
Đỏ nâu trắng xám rơi đầy đất
Vạn thắng là đây, hớn hở này

Rồi lại hôm nào chân trĩu nặng
Buồn cho ế ẩm, nỗi băn khoăn
Cơm tiền đâu để nuôi thân mạt
Bó gối hiu buồn, lạnh trở trăn…

Ông ở nơi nào, gần hoặc xa
Vợ con ông có, có căn nhà
Hay niềm cô độc ôm buồn tẻ
Dưới dạ cầu cao cũng gọi là…

Khúc ca bi thiết đời vô nghĩa
Quạnh quẽ, đủi đen ghịt lối về
Giá buốt canh thâu sầu bóng chiếc
Trần ai khắc khổ kéo lê thê…

Tháng 7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

Ảnh: Sưu tầm

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *