NỖI NIỀM VÀ SỰ DAY DỨT
Em gánh nước, sắc chiều thu rười rượi
Giọt buồn còn đọng dưới khoé vành mi
Tấc lòng tôi xúc động nỗi ai bi
Tim khe khẽ thầm thì lời thương cảm…
Từ hôm đó giữa dòng sông phủ xám
Có con thuyền lảng vảng sớm chiều hôm
Lặng lẽ chờ đêm đến ngắm trăng son
Trải cánh mộng lướt vờn lên tỏa thắm
Nhà không xa mà then cài vạn dặm
Bóng thời gian gặm nhấm mãi lần sâu
Nhìn ai sầu, ai khổ với ai đau
Cơn gió chướng thổi vào se sắt tái
Cánh thư xanh có trải màu thơ dại
Bởi yêu đương hay tại xót thương người
Tuổi mười sáu vội viết gửi đi rồi
Để ở đó một đời bao nỗi nhớ…
Tôi vẫn biết lòng em trông gặp gỡ
Mong được nghe anh tỏ cạn tâm tình
Còn đây thì lại sợ vẽ nên hình
Viễn ảnh có “Mẹ vợ mình” hung dữ
Thả dần quên làm cánh chim lữ thứ
Quên ngày xưa dòng chữ buổi đầu xuân
Quên bao lần “như muốn được” gặp anh
Quên ảm đạm gót chân buồn lặng bước…
Lệ ơi! Cả một đời em bạc phước
Vẫn cô đơn ảnh trước cỗ quan tài
Em mất rồi, anh chạnh thấy lắt lay
Hối hận khiến chuỗi ngày gieo trăn trở.
13/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm