Nỗi Niềm Của Mẹ – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Niềm Của Mẹ

Con ơi! Lặng lẽ mẹ nhìn con
Trong sáng, vô tư đượm cánh tròn
Mê mải sách đèn nuôi ước vọng
Mà lòng của mẹ quặn từng cơn…

Con lớn lên dần bên gối mẹ
Trong dòng biển thắm ấm tình cha
Nhấp nhô xuôi mái về sông lớn
Hướng vọng chân trời một chốn xa

Không thể để con phải nhuốm sầu
Biến hồn tượng đá khuất chìm sâu
Cho nên thắt thẻo niềm riêng mẹ
Chỉ dưới đêm buồn nghẹn khổ đau

Năm xưa hụt hẫng chuyến đò đời
Sắc thắm nhạt dần, cõi mộng rơi
Lạc lõng, chơi vơi thuyền bến đỗ
Đành dừng ghé lại cất chèo bơi

Nào hay giữa đoạn ánh phai mờ
Mới biết nơi này chẳng có thơ
Nhưng trót cắm sào neo chỗ đậu
Thôi thì gửi gió ảnh hình mơ

Mẹ thấy nát lòng cuộc sống chung
Yêu đương nhạt nhẽo cuốn hoàng hôn
Chim đơn tịch vắng, sầu tơi hót
Vắng vẻ canh khuya, nỗi chập chờn

Vạn khúc êm đềm của trái tim
Từ lâu mẹ khóa kín im lìm
Đêm chung giường chiếu, hồn xa biệt
Hai nét lạnh lùng trải bóng đêm

Nếu như hiểu được sự tình này
Nửa độ hoa hồng có lắt lay
Cánh mỏng vật vờ theo lộng thổi
Hương ngàn con trẻ có còn say?

Tháng 6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *