NỖI NIỀM BÊN QUAN TÀI
Chỉ thêm một bữa nữa mà thôi
Xác Mẹ sẽ không ở lại rồi
Đất lạnh ngàn năm ôm gói kín
Hình hài yêu dấu Mẫu Thân tôi,
Trời ơi! Vĩnh viễn không còn được
Đón nhận sắc vàng tỏa sáng ra
Len lỏi sâu vào nơi huyết quản
Muôn làn óng ánh của trăng pha
Thắp sáng hồn con trước nẻo đời
Yêu thương, đón đỡ lúc chơi vơi
Một dòng nước mát thôi cơn khát
Một bộ đồ lành lúc tả tơi
Còn đâu rất thật nỗi u buồn
Những lúc cảnh đời con khổ vương
Bỏ uống bỏ ăn, trầm lặng lẽ
Thẫn thờ thao thức dưới canh sương
Còn đâu rất thật nỗi vui mừng
Rực rỡ nụ cười giữa nắng xuân
Con đã thành công, con đã được
Đêm đông bỗng chốc gió lay tầng…
Từ đây mãi mãi sẽ không còn
Nhìn thấy Mẹ già những sớm hôm
Chỉ nấm mộ buồn nơi vắng vẻ
Và niềm thương nhớ vọng đầu non
Dẫu biết bây giờ Mẹ hết đau
Chẳng còn lo lắng với âu sầu
Nhưng sao cứ mãi dòng châu lệ
Tận đáy hồn con cứ chực trào.
14/1/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm