NÊN CÒN GIỮ CHÚT
Tôi muốn đưa tay bóp trái tim
Cho tan, cho nát cả bên trong
Để từ nay hẳn không còn nữa
Một bóng ma trơi lởn vởn lòng…
Bởi dòng dâu bể dài năm tháng
Xuân trẻ hồn nhiên hoá lạnh lùng
Nẻo vắng cuộc đời ôm hận tủi
Tuyết sương giá rét trải dày khung
Khúc nhạc êm đềm thời tỏ ánh
Dây chùng phím lạc lỗi âm thanh
Trở thành chát chúa hòa co rúm
Dằng dặc, lan man vỡ nhịp đàn
Bốn phía lưng tầng hờ hững gió
Lửng lơ áng xám đậy màn đêm
Âm u mờ mịt dày bao phủ
Gượng gạo thời gian lấp lóe đèn…
Sao lại đóng băng hình dĩ vãng
Thuở nào lóng lánh trải thênh thang
Giờ đây nhoà nhạt chìm hiu quanh
Cho bước chân xưa chạnh ngỡ ngàng
Tôi biết qua rồi không trở lại
Sắc màu năm cũ đã mờ phai
Chẳng còn chi nữa mà lưu luyến
Bởi lá thu vàng ngập lối Ai…
Dẫu dưới canh khuya rũ ánh mờ
Nhưng còn ở đó một vần thơ
Ẩn tàng sâu thẳm hồn vương vấn
Sao vội quên đi để quạnh bờ…
25/1/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm