Một Mảnh Đời – Thơ Cảnh Đời

Một Mảnh Đời

Ánh choá vụt vù trên dãy đen
Dòng xe lui tới dưới khung đèn
Thân khô lủi thủi trề vai quảy
Há bận phồn hoa với vọng kèn…

Như tấm xương khô đỡ ánh tàn
Mảnh sầu lặn mất, biến thành cân
Ráng đầy nhanh nhé! Thôi không kịp
Mấy đứa đằng sau hớt lại phần

Vội vã bươi thùng, mắt đảo liên
Như tìm nơi đó nỗi niềm riêng
Đủ cơm hay chỉ phần lưng lửng
Để giữa sáng mai cái bụng phiền

Cuộc đời chẳng mệt trí mà lo
Của cải rớt kìa, trời khéo cho
Chỉ có vun đầy hay tóp tọp
Trong bao vạn tuế dính tò tò

Bến sống là đây, những bóng đời
Tung hoành ngang dọc ít mồ hôi
Trải đều trên phố vài mươi mét
Từng cụm, chỉ cần chẳng gớm hơi…

Tôi thấy trong lòng nỗi xót đau
Cũng này vóc vạc giống như nhau
Một cây xanh mướt, thòng quả mọng
Lại nhánh củi cùn, gãy lắc chao

Ôi hỡi! Vì sao có cái nghề
Không cần vốn liếng, chỉ cần đi
Miễn sao lót dạ ngày qua bữa
Dơ bẩn, hèn thân, chẳng bận gì.

Tháng 7/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *