LỐI MÒN SƯƠNG NHỎ GIỌT
Từ xa xa con đường mòn hun hút
Những mảng xanh chen chúc thẩn thơ nhìn
Chẳng gió về rung rinh bờ lá đỏ
Tựa giăng đầy đây đó vẻ sầu tênh…
Ta bước đi trên gập ghềnh vắng lặng
Nghe nỗi niềm sâu lắng gợn bên trong
Thân không mang mà lòng như trĩu nặng
Khối u hoài hụt hẫng nghĩa tình thâm
Trăng năm xưa soi sáng cả một vùng
Có mây lửng gió hun dài bên má
Du dương ngọn lắc lư cành rũ bóng
Trỗi êm đềm trầm bổng điệp ngân nga
Cánh thời gian dần trôi qua lặng lẽ
Bao đổi thay chuyển hóa cứ triền miên
Theo mệnh số truân chuyên dòng nước chảy
Để mất rồi ngần ấy bến sông yên
Một đêm cuồng phong, ngả nghiêng dữ dội
Thuyền trưởng này bị rớt xuống trùng dương
Chim đầu đàn giữa đường bay tử nạn
Khắp cả đoàn lận đận trước nguy nan
Giữa chập chờn muôn ngàn triền sóng vỗ
Chuỗi hành trình bão tố chẳng dừng cơn
Từng khoảnh khắc cuốn vờn lên cánh nhỏ
Cố sức chèo vượt thoát tận hoàng hôn…
Giờ tất cả dưới khung buồn vắng vẻ
Nỗi thẫn thờ trăn trở dậy bâng khuâng
Hình Cha Mẹ vô vàn thương với nhớ
Nghẹn an bài muôn thuở cánh phù vân.
19/1/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm