LỜI CỦA GIÓ
Đừng uống người ơi! Đừng uống nữa
Men nồng phôi lãng tạm mà thôi
Bởi tan rồi lại về bao nhớ
Tiếp tục quay tròn nỗi tả tơi…
Mấy ai vẹn sống giữa dòng đời
Êm ả trăng vàng mãi sáng soi
Vẫn buổi canh tàn, bầu nhạt ánh
Vành cong lờ lững khuất về nơi
Và có mây nào chẳng lắt lay
Hướng vào thăm thẳm mịt mờ phai
Gió nào chẳng cõi ngàn năm lộng
Đưa đẩy thiên thu xám trắng này
Hoa xuân hé nụ dưới vầng đông
Sắc thắm, hương lan gợi ấm nồng
Đâu thể trường tồn khơi ý nhạc
Cũng ngày héo úa rũ hoàng hôn
Tiệc nào mà chẳng đến khi tàn
Đọng giọt sương nào lại chẳng tan
Ý sống, tâm tình, muôn thế sự
Có đâu vĩnh viễn cuộc trăm năm…
Hãy nốc chung này cạn hết đi
Rồi xoe đôi mắt, rộng bờ mi
Ngước đầu nhìn thẳng vào xa vợi
Nhớ lại ngày xưa với những gì…
Chiếc bóng thời gian cứ chuyển xoay
Qua đêm sẽ ửng ánh ban mai
Không gian bát ngát ngàn đua nở
Vẫn đó khung trời vạn nét say.
Tháng 8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm