KHÓC MẸ
Sáng nay Mẹ đã bỏ đi rồi
Vĩnh biệt dương trần, thả giọt rơi
Trả lại cuộc đời muôn khổ lụy
Ảnh hình góa phụ mảnh hồn tơi…
Bốn mươi hai tuổi chít khăn tang
Vạn mối u hoài ở trái tim
Thảm thiết khóc chồng về cát bụi
Chơi vơi liễu héo đỡ cành non
Từ đó cuộc đời của Mẹ tôi
Bị hàng mây xám đã dừng trôi
Lửng lơ cõi lộng che vầng ánh
Mảng tối phủ dày xuống tận nơi
Con thơ chín đứa, cảnh cơ hàn
Lặn lội sương tàn, uống nắng chang
Giữa chốn chợ đời lăn lóc kiếm
Chút cơm, ít cá để con ăn
Thời gian ảm đạm dài đăng đẳng
Cả khối trời sầu quạnh hắt hiu
Bên góc thu mờ ôm giá lạnh
Ưu tư, lo lắng biết bao nhiêu…
Khắc khoải, nặng nề mấy chục năm
Hôm nay lửa tắt dưới trần gian
Hồn đau của Mẹ rời dương thế
Để mãi từ đây nỗi đoạn trường…
Con nhớ con thương sắc Mẹ hiền
Một đời tuyết trắng phủ vành hiên
Âm u, giá rét không màng bận
Chỉ biết con tôi với mảnh thuyền.
11/1/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm