HAI CẢNH DUYÊN TÌNH
Tôi đọc thơ em tới mấy lần
Bởi lòng cảm khái mảnh hồn trăng
Ôi sao đẹp quá tình ai đó
Dẫu lỡ, thuyền xa vẫn đượm ngần,
Tha thiết tràn đầy giữa trái tim
Quay nhìn dĩ vãng dưới thu đêm
Mãi vương vấn nhớ thời tao ngộ
Khắc khoải, bâng khuâng rũ bóng thềm…
Tôi người lữ khách bước qua cầu
Cũng vỡ tan tình vướng khổ đau
Chất ngất yêu đương rồi nát mộng
Cho dài năm tháng hứng mưa ngâu
Cũng giống như em tiếng hẹn chờ
Niềm tin kết chặt mối dây tơ
Ngờ đâu bất chợt trời giông bão
Sóng lật chìm sâu cả chiếc đò
Lặng lẽ nàng đi bỏ lại đây
Ngỡ ngàng, chới với một vòng tay
Để hình kỷ niệm thời hai đứa
Đè nặng tâm tư, nỗi héo gầy
Em còn đầy ắp giọt sầu rơi
Ký ức hằn in dấu ảnh ngời
Còn ở nơi tôi giờ lạnh tắt
Dòng sông thuở ấy đã ngừng trôi
Hai cảnh duyên tình, nghẹn dở dang
Nơi em vẫn đấy nhịp cung đàn
Phần tôi đứt sợi đành im lặng
Một góc thu chiều ngắm hạt sương…
17/4/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)