GIỌT BUỒN RẢ RÍCH
Mấy mươi năm đăng đẳng vội trôi qua
Thời dĩ vãng quá xa rồi em nhỉ
Buổi sáng nào xe đi vì chặn ngả
Phải ngược về, “đây đó” vướng bờ mi…
Từ dạo ấy rồi thì ta quen biết
Cứ mỗi lần công việc đã làm xong
Anh ghé thăm, trải lòng tình thân thiết
Em ngọt ngào cơm nước đãi “người dưng”
Nhìn nét mặt dịu hiền chan chứa thắm
Anh hiểu mà! Nhiều lắm ở nơi em
Những khúc nhạc êm đềm mang vương vấn
Đang nhịp nhàng chầm chậm giữa con tim…
Nhưng chim trời mãi luôn xoè đôi cánh
Cõi thênh thang hứng nắng gió mưa mây
Có lắm khi vườn ai dừng đậu nhánh
Phút giây rồi vỗ mạnh tiếp đường bay
Khiến vô tình để này cành khua động
Gieo chập chờn loáng thoáng tiếng âm vang
Gợi xúc cảm bao lần cho ảnh bóng
Để thẫn thờ hướng vọng, nỗi bâng khuâng…
Chiều hôm nay dưới tàn thu ánh nhạt
Có kẻ ngồi man mác, nhớ ngày xưa
Sao thuở ấy trăng ngà treo trước mắt
Mà cung đàn xếp cất điệp ngân nga
Rồi cảm thấy như là tim nhúc nhích
Một cái gì kéo ghịt tận bên trong
Này Sáng hỡi! Sao xuôi dòng mù mịt
Để giọt buồn rả rích lạnh chờ mong?
30/1/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm