EM ĐÃ CHO TÔI
Trời hôm nay vẫn lay ngọn gió
Vậy mà sao chẳng có nguồn thơ
Làm cho thi sĩ thẫn thờ
Bút cầm ngậm bút bơ phờ trống đen…
Hồn lần thả tìm em cõi mộng
Loé ửng dần dãy sóng sông xanh
Lửa lòng thoáng chốc bừng lên
Đẩy lùi bóng tối chông chênh nỗi niềm
Từng chập một con tim ngân nhịp
Khúc dạt dào trải tiếp vần say
Gom mùa ảm đạm heo may
Thả vào trang trắng cho đầy túi mơ
Rồi hái trái lững lờ đỉnh núi
Để tặng người thui thủi canh thâu
Cho ai lá rụng thu sầu
Vơi đi héo hắt biết bao nỗi buồn
Ai quạnh quẽ trên đường lá đổ
Thì đây này ngọn gió xuân sang
Giũ đi cho sạch phũ phàng
Dính vào thân xác khiến ngần khổ đau…
Nếu không em làm sao tôi có
Khoảng lưng tầng ánh tỏ soi đêm
Nguồn thơ thắm thiết êm đềm
Canh khuya lặng lẽ bên thềm rung tơ
Chắc sẽ lịm trong chờ với đợi
Một cái gì diệu vợi mơ hồ
Để rồi cứ mãi vật vờ
Hồn sương khắc khoải giữa bờ chơi vơi.
25/4/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm