CUỐN VÀO GIÔNG BÃO
Ngồi buồn nhớ lại ngày xưa
Hồn xuân phơi phới, giữa mùa hương say
Trên cao lóng lánh trăng đầy
Dưới bầu thoang thoảng lắt lay ánh vàng…
Chiều chiều ra bến mơ màng
Nhìn sông lờ lững ngập tràn ước mơ
Đò đưa xuôi ngược hai bờ
Nhấp nhô sóng nước, ngẩn ngơ nỗi niềm
Nửa vầng ánh ửng mộng duyên
Nửa vầng ánh rọi con thuyền xa xăm
Hai tay ôm cả trọn phần
Bên ngàn cảm xúc, bên lần thức thao
Chợt giông đẩy áng mây sầu
Phủ đen mờ mịt, nát màu thiên thanh
Bốn bề gió giật từng canh
Chim non cố sức, lướt ngang lưng đồi
Mỏng mảnh sớm vượt trùng khơi
Sóng vỗ từng hồi, nghiêng ngả, đong đưa
Lắm khi bão dập bơ phờ
Để khuya đảo vắng thẫn thờ hồn sương
Biết bao khắc khoải đoạn trường
Chiều thu cảm nhớ, đêm buồn nghẹn đau
Thời gian là cả chuỗi sầu
Là đi với nắng, là gào với mưa
Giờ đây dưới bóng trăng thưa
Bến đời sắp đến, cũng vừa mỏi tay
Ôm bầu tâm sự tràn đầy
Thương cho tuổi mộng năm dài tả tơi.
1/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm