CÔ ĐƠN
Rộn rã đâu đây những tiếng cười
Dập dìu, tấp nập cảnh thuyền bơi
Ngả đường xuôi ngược dòng loang ảnh
Mà ở nơi đây chỉ một người,
Hứng hiu hiu thổi mái sau hè
Lượm lác đác vàng phủ gốc tre
Tắm nắng chang chang bầu vắng vẻ
Khảy đàn lặng lẽ chỉ mình nghe
Tĩnh mịch canh khuya áng lững lờ
Bên thềm một góc quấn dây tơ
Thấy như sợi tối mong manh quá
Rồi mắc lên cành mặc lắc lư
Xung quanh sẫm xịt màu u ám
Lãng đãng xa xa bóng chập chờn
Đom đóm vật vờ bay lấp lóe
Từng hồi lay động ánh mơn man
Khát khao, vọng tưởng biết đâu tìm
Muốn vút lên trời xoải cánh chim
Bay thẳng, bay xa về diệu vợi
Mà như ai đó níu con tim
Để thu cứ mãi cuốn hồn đau
Dưới xế hoàng hôn uống giọt sầu
Da diết tận cùng bao nỗi nhớ
Muộn phiền lởn vởn giấc canh thâu…
Cô đơn! Rất thật nỗi cô đơn
Tại gió, tại mây, tại dỗi hờn
Hay tại bạc phần nên quạnh quẽ
Lại đành bó gối chẳng rời chân.
13/4/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm