Vồn Vã Đầu Môi – Thơ Nỗi Niềm

Vồn Vã Đầu Môi

Trầm thao thức bao lần mang nỗi nghẹn
Ngẫm chán chường kẻ đến vội vàng kia
Cố ve vuốt để mà gieo cảm mến
Thầm ý đồ rù quến ngả về ta…

Đàn treo ngõ, ngân nga chào quý khách
Bát đũa ngà lách cách tiệc chờ anh
Đây chung rượu sâm banh mời nốc cạn
Rôm rả lời, lai láng ngập màu xanh

Rồi từ đó mông mênh tình tranh vẽ
Vương vấn lòng nhè nhẹ lảy tim khô
Lưu luyến ảo vật vờ khi quạnh quẽ
Tên của người khe khẽ gọi trong mơ

Siêng lui tới những giờ chơi vơi nhạt
Kéo gió ngàn lất phất dỗ ru say
Nước nửa ly nâng đầy lên chất ngất
Biến cục đường thành mật tặng cho Ai

Dẫu khoảng cách, với tay cho bằng được
Luồn lách qua, đứng trước bẹo hình tôi
Nụ nằm sẵn bờ môi cười ngọt mướt
Tỏ thấy rằng tha thiết lắm bạn ơi…

Nào hay đâu cái thời thơ với mộng
Bức sương pha treo lộng gió chiều hôm
Vội bốc hơi dưới vòm hanh hanh nóng
Tan từ từ, khuất bóng chửa lâm sơn

Bởi tỉnh ngộ một bên, ôi! Chán ngấy
Cũng vì đà rõ thấy ruột gan tim
Giữa kẻ đó màn đen đang cuồng xoáy
Ngập ngụa tràn tiến lại thật gần bên…

18/7/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *