Vỡ Bản Tình Ca
Giờ phải đành cam vĩnh biệt rồi
Từ nay hai ngả rẽ chia đôi
Trăm yêu, ngàn nhớ đành phôi lãng
Chỉ có con tim nỗi ngậm ngùi,
Biết bao kỷ niệm của thời gian
Bỗng chốc hóa ra khối phũ phàng
Chụp xuống để sầu vương với nghẹn
Tím lòng cho kẻ ngắm trăng tan
Những vần thơ thắm dưới mây treo
Tôi giữ, loang đăng những sáng chiều
Nay sẽ cất vào trong hốc đá
Vì đâu còn gió để phiêu diêu
Hai năm mấy tháng sớm qua mau
Mỗi chín giờ đêm lắm dạt dào
Lui tới thăm chừng trên khoảng trắng
Sẽ không còn nữa! Chỉ còn đau
Em cứ đường em, em bước đi
Riêng tôi, tôi cũng phải lần đi
Vậy mà lởn vởn niềm lưu luyến
Níu ghịt hồn tôi muốn kéo về
Chập chờn cái ảnh của người thương
Hòa lẫn đâu đây khúc nhạc buồn
Bức vẽ uyên ương đầy hạnh phúc
Hay là ảo ảnh một hàn sương?
Nhưng thôi! Có lẽ phải lìa xa
Bởi chẳng còn đâu chuỗi ngọc ngà
Trăng, nước, thuyền, tình, thơ với mộng
Gửi theo gió thoảng nhẹ bay qua…
26/6/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)