Vì Sao Dĩ Vãng Nhớ Hoài Không Quên

VÌ SAO DĨ VÃNG NHỚ HOÀI
KHÔNG QUÊN

Dòng duyên nợ trái ngang định mệnh
Phải cam đành chấp nhận mà thôi
Dẫu rằng vương vấn đầy vơi
Nhớ nhung da diết, tả tơi nỗi niềm,

Sông ba ngả rẽ thuyền đôi hướng
Không gian mờ cánh lượn chia hai
Tôi về bên nẻo trời tây
Phía đông em đến để này ly tan

Ôi! Đau đớn loang tràn tấc dạ
Khiến tim buồn rỉ rả tái tê
Và rồi ngày tháng lê thê
Ảnh hình, kỷ niệm kéo về từng cơn

Để mỗi độ hoàng hôn xế bóng
Chốn thênh thang lồng lộng thổi đưa
Còn đây người của chuyện xưa
Ruột gan thắt thẻo, lắc lư quả sầu

Góc hiên mờ canh thâu ngồi đó
Nghe nỉ non nức nở thạch sùng
Từ sâu thăm thẳm cõi lòng
Trồi lên ngàn nhớ, bềnh bồng bâng khuâng

Đã rụng mất vầng trăng mộng thắm
Ánh toả vàng trải lắm niềm mơ
Chỉ bầu quạnh quẽ, chơ vơ
Đêm đêm thao thức thẫn thờ ngắm sương

Tình yêu hỡi! Con đường lá đổ
Kẻ âm thầm dưới gió chiều nay
Hỏi rằng có hiểu, có hay
Vì sao dĩ vãng nhớ hoài không quên.

29/1/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *