Vấn Vương Kỷ Niệm – Thơ Nỗi Niềm

VẤN VƯƠNG KỶ NIỆM

Biết chiều tôi sẽ ghé qua đây
Em ngóng chờ Ai tại chỗ này
Và nụ hôn đầu vương mắc cỡ
Vội vàng, ngắn ngủn thế mà say…

Làn hương trên má của yêu đương
Phảng phất trong tôi suốt dặm trường
Rồi chuyến xe đời không trở lại
Để niềm vương vấn đọng hàn sương

Em ơi! Lặn lội kiếm thăm anh
Chan chứa trong em, mật sẵn dành
Mà kẻ đang chìm cơn biển sóng
Vô tình, chiếu lệ, bận nhìn ngang…

Khoảnh khắc hững hờ của thuở xưa
Khiến giờ chạnh nhớ lại “bài ca”
Ảnh người con gái quen thời ấy
Lởn vởn, hiện ra dưới ráng tà

Tôi chẳng trách gì ở trái tim
Bởi đàn lệch tiếng giữa canh đêm
Chơi vơi điệp khúc không thành nhạc
Sao thể ngân nga, trải mộng hiền

Nhưng ghét cái hình bướm nhởn nhơ
Thong dong thả bước đến vườn mơ
Lướt hàng cây cỏ, vờn hoa lá
Giây phút rời xa để thẫn thờ…

Khắc khoải tủi hờn hoặc luyến lưu
Khiến em vò võ ngập màu thu
Ngỡ ngàng, nuối tiếc duyên trao bạc
Hay nỗi chờ mong hướng mịt mù

Mấy chục năm dài lặng lẽ trôi
Dòng sông, bến nước, một khung trời
Phù vân lững thững bầu lam khói
Chầm chậm âm thầm tít tận nơi

Tôi vẫn còn đây, bóng lạnh lùng
Sớm chiều thỉnh thoảng ngước không trung
Nhìn mây bàng bạc, nghe trong gió
Kỷ niệm ngày xanh, thắt cõi lòng.

5/6/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *