Từ Cõi Chơi Vơi – Thơ Song Thất Lục Bát

TỪ CÕI CHƠI VƠI

Vẫn ngồi đây trầm ngâm yên lặng
Vẫn thấy màu trống vắng cô đơn
Vẫn theo khói thuốc chập chờn
Lim dim sắc nhạt đượm buồn về đâu?

Không là kẻ đang sầu nghịch cảnh
Cũng không như kẻ lạnh bên lề
Nhưng sao đầy ắp ủ ê
Chứa chan chất ngất, lê thê nỗi niềm

Phải chăng ở con tim thao thức
Phút giây này thấy nhức nhối đau
Chuỗi dài chìm đắm bể dâu
Giờ đây nhẹ gánh, lại đâu có còn

Đâu có còn ảnh tròn một thuở
Đâu có còn làm gió tung bay
Đâu còn xanh mướt ửng đầy
Đâu còn thong thả tháng ngày thênh thang

Nay chầm chậm nắng vàng lịm tắt
Cỏ, lá, cành chẳng lắc, chẳng rung
Từng hàng mây xám không trung
Từ xa kéo đến phủ vùng tối tăm

Dạ lưu luyến vầng trăng năm cũ
Dưới bóng chiều gợi nhớ, gợi thương
Khiến lòng cứ mãi vấn vương
Tiếc cho một sớm mộng thường tan trôi

Ai dở khóc, dở cười hụt hẫng
Ai xót xa, cay đắng ngậm ngùi
Riêng ta bên góc quạnh đời
Giật hồn từ cõi chơi vơi tìm về…

22/8/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *