Tự An Ủi – Song Thất Lục Bát

Tập Thơ Chọn Lọc - Nhất Lang (Nguyễn Thành Sáng) - Page 7 Images?q=tbn:ANd9GcQcLwTwHk3yjwO6KAIHOPPtU1Th1ZmNjnCFVoH3mTH7UI-l__oynA

TỰ AN ỦI

Ôi không ngờ cơn giông bất chợt
Xé góc trời, gãy rớt cành cây
Hôm nào vạm vỡ căng đầy
Chỉ sau mấy tháng tan phai thịt thà…

Vài mụn nước nổi ra kẽ ngón
Như vạt chiều loáng thoáng vầng mây
Vội nghe lý sự giãi bày
Uống đi! Thuốc xổ, bàn tay hết liền

Chập chờn tối, chim hiền vỗ mạnh
Nào hay đâu vướng nhánh tàn cây
Té nhào xuống đất lăn quay
Nửa bên gãy lọi, đường bay hết rồi

Sĩ khí hùng một thời luyện võ
Bến trăng đời cửa gió mê say
Héo hon, ảm đạm từ nay
Thênh thang ước nguyện dựng xây lỡ làng

Ba năm dài cơm ăn khó xuống
Bụng tràn hơi chỉ muốn nằm thôi
Nhưng mà lắt léo hỡi ôi
Ngửa ra lại bị ngộp hơi tức thì

Cơn sóng dữ giật ghì từng phút
Bởi nghèo tiền lại trút sức mòn
Chợ đời mỗi bữa bon chen
Nếu ngơi sao sống, sao còn…xương da

Từng canh thâu xót xa, uất nghẹn
Vọng nhớ thời biển mộng sông mơ
Ảnh hình, kỷ niệm bao giờ
Vấn vương, nuối tiếc, thẫn thờ hồn sương

Trong sâu thẳm nỗi buồn tơi tả
Tiếng của lòng êm ả nhẹ đưa
Người ơi! Hãy cố phôi pha
Dẫu chìm tan nát chỉ là phù vân…

3/11/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

 

Ảnh: Sưu tầm

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *