Trăng Với Gió (2) – Thơ Nỗi Niềm

Trăng Với Gió (2)

Này gió hỡi! Lắng nghe lời ngươi nói
Ta thấy lòng rười rượi nỗi xót xa
Thương tâm hồn đậm đà tình bốn cõi
Lại ôm hờn chuyển đổi mấy ngày qua…

Làm sấm sét mưa sa, bầu trải rộng
Khiến ngỡ ngàng khuấy động dạ thi nhân
Để vần thơ bao lần nuôi dưỡng mộng
Lại trở thành quả bóng rớt cầu thang

Lăn lóc rồi lặng yên nơi một xó
Rũ âm thầm, vàng võ chí tung bay
Mới hôm nào hừng say trên thảm cỏ
Mà giờ đây nằm đó hận vì ai

Vô tình vậy hay cố ý mạnh bung
Lỡ rơi chệch hướng vào vùng tĩnh mịch
Khiến tủi hờn thin thít nghẹn lao lung
Vương vấn thuở vẫy vùng gieo tiếng rít…

Này trăng hỡi! Tận tít ngàn diệu vợi
Bị cuồng phong đẩy tới ngập màn đen
Khiến long lanh diệu huyền treo ngõ lối
Khuất sâu chìm vời vợi cõi thênh thang

Ngươi chẳng thấy lại đem lời nói ví
Mượn quả banh so với tấm thân ngàn
Là cánh gió dọc ngang trên bốn bể
Chớ nào đâu dễ để mạnh bàn chân

Ta sinh ra giữa không gian lồng lộng
Được tượng hình từ nóng của vầng dương
Đẩy áp suất giạt đường loang khoảng trống
Hoá thành đây ảnh bóng của muôn phương

Đường ta đi mênh mông trùm bát ngát
Hồn của ta bàng bạc khắp nơi nơi
Lướt đây đó trải cười lên cỏ lá
Tặng cho đời êm ả vạn niềm vui

Chẳng sức nào kéo nổi được thân ta
Chẳng nơi nào là xa không thể tới
Chẳng chỗ nào là tối tránh xê ra
Chẳng có gì để mà không thể nói

Ta yêu trời, yêu suối với yêu sương
Yêu cành nhánh trên đường phơi sắc thắm
Yêu tâm tình trầm lắng nỗi cô đơn
Yêu thổn thức cung đàn nơi ngõ vắng

Và ta thương sắc vàng chiều nắng tắt
Dưới lam mờ trầm mặc vọng trời tây
Nên đã từng xòe tay xoa dịu mát
Mong cho buồn héo hắt được phôi phai…

Nhưng nào có mấy ai hiểu lòng ta
Lại xem gió chỉ là cơn lướt thoảng
Chẳng thể nào ôm trọn một cành hoa
Êm đềm lắm chỉ là trong một thoáng

Gió đây đó dễ dàng tình rộng trải
Đậm mà chi cho tê tái quả hồng
Bởi tha thiết cuốn tròn vào mộng ái
Phút giây thành ngây dại ngóng đầu non…

Biết làm sao hơn khi mang kiếp gió
Cõi phiêu bồng đây đó nợ vai mang
Nhưng lòng ta ngập tràn muôn thương nhớ
Không bao giờ dứt bỏ mối tình thâm

Dẫu ra đi cũng dần quay trở lại
Suốt nghìn năm mãi mãi chẳng đổi dời
Chỉ riêng mình ngậm ngùi nghe nhức nhối
Nhìn cảnh đời biến đổi tợ mây trôi.

4/11/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *