Trăng Vẫn Còn – Thơ Nỗi Niềm

Trăng Vẫn Còn

Bên bàn lặng lẽ một người
Trầm ngâm nhớ lại tuổi đời đã qua
Vô vàn kỷ niệm đậm đà
Đọng nơi ký ức để mà thức thao…

Một thời lận đận biết bao
Thật nhiều, nhiều lắm nghẹn đau buốt hồn
Trăm chiều buồn ngắm hoàng hôn
Muôn đêm héo hắt, từng cơn gió sầu

Lắm khi giữa ngọn ba đào
Mảnh thuyền lư lắc, động chao suýt chìm
Tháng năm rũ cánh loài chim
Thu hình hốc đá, quặn tim từng hồi

Lắm lần khoảng trống chơi vơi
Ngàn cân đè nặng cảnh đời long đong
Niềm mơ duỗi cánh bềnh bồng
Lững lờ khoảnh khắc rớt dòng sông thu

Chuỗi khắc khoải với sầu ưu
Nỗi lo canh cánh mịt mù bước chân
Cố leo lên ngọn những lần
Để rồi cũng lại bấy lần vuột tay

Ngậm ngùi đưa mắt nhìn ai
Người ta diễm phúc, còn đây đọa đày
Phải chăng tạo hoá an bài
Kiếp xưa gieo tội, kiếp này khổ mang…

Vậy mà thấm thoắt vầng trăng
Khuất sau đỉnh núi cũng dần ửng ra
Bởi hồn thanh thoát ngọc ngà
Dẫu cho mờ mịt chỉ là phù vân…

10/10/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *