Trăng Thề – Thơ Song Thất Lục Bát

Trăng Thề

Ôi nức nở tiếng đàn viễn xứ
Trải âm buồn gợi nhớ ngày xưa
Đêm thanh gió nhẹ thổi lùa
Du dương êm ả giữa mùa ái yêu,

Tình thắm đượm thật nhiều vương vấn
Lời hẹn nguyền dưới ánh trao nhau
Vậy mà ôi hỡi vì sao
Xui chi bão táp dập vào thuyền thơ

Khiến gãy cột, phất phơ mảnh trắng
Bến mơ vàng hụt hẫng đường đi
Bồng bềnh sóng đẩy kéo lê
Mỏng manh chới với, nẻo về mù khơi

Nay đất khách ngậm ngùi thương tiếc
Để mãi hoài da diết con tim
Nhớ hình, tưởng bóng của em
Mộng lòng yêu dấu, êm đềm thiết tha

Anh trời ấy ngân nga thổn thức
Tôi chốn này cũng nhức, cũng đau
Một nơi hốt lá thu sầu
Một nơi héo hắt, vó câu gãy dừng…

Xin cứ để bâng khuâng, lưu luyến
Theo cánh ngàn cuốn quyện vào mây
Rã tan khắp nẻo đó đây
Cho ngàn hấp thụ, nở đầy sắc hương

Dẫu tan tác, ôm buồn lặng lẽ
Và hôm nay bóng xế tràn về
Long lanh một ánh trăng thề
Vẫn luôn còn đó, lê thê tháng ngày…

30/7/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *