Trăn Trở Nỗi Lòng
Rốt cuộc rồi đây vẫn phải tìm
Cái gì rất thật của con tim
Mà trong sâu thẳm niềm khao khát
Cũng tợ như ta, chẳng nhạt chìm,
Héo hắt, u hoài, cứ trụ đây
Chỉ cần với thẳng một bàn tay
Sẽ va, sẽ vướng và ê ẩm
Cái mảnh hồn sương của chuỗi ngày
Chuỗi ngày thao thức ngắm trăng sao
Duỗi cánh bay tìm mộng giống nhau
Để sống, để yêu và để nhớ
Cho đời thôi hết nỗi hanh hao
Cứ ngỡ thời gian đã nhạt nhòa
Bóng sầu năm tháng tím tình xa
Âm phong buốt tái thời xưa cũ
Trả lại không gian, rụng dưới tà
Hữu duyên hòa nhịp tự bao giờ
Nghĩa thắm nồng nàn cả ý thơ
Bát ngát đồng xanh hương dỊu mát
Nhẹ nhàng, êm ả tợ nhung tơ
Nhưng rồi khoảnh khắc sợi dây chùng
Lảnh lót, dặt dìu mỗi sớm hôm
Trỗi khác không còn ngân điệp thắm
Giờ như lạc điệu, thắt từng cơn
Có phải lòng ta thấy mỏi mê
Nên buồn trở lại, kéo lê thê
Hay tình vạn kỷ còn đâu đó
Tiếng hẹn ngàn năm chửa thấy về.
23/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)