Trăn Trở Một Góc Đời – Thơ Nỗi Niềm

Trăn Trở Một Góc Đời

Từ cuối chân trời xa thật xa
Hàng mây xam xám vẽ tranh nhòa
Kèm theo hù hụ xuyên cành lá
Lấy héo vàng khô rải ánh mờ

Rồi những hạt tròn rỉ rả rơi
Ngàn li ti lóe xé khung trời
Để cho phía chợt chìm hoang vắng
Dành khoảng không gian đẫm ướt ngồi

Thỉnh thoảng chập chờn sấm sét loang
Giật mình tốc bụi phóng vài con
Vô tình vướng té, đau lòng nước
Phải kéo trôi đi xác điếng hồn

Lũ chó lang thang cận phố phường
Đợi người quăng bỏ mấy cục xương
Giờ đây treo mỏ bờ hiên quạnh
Dưới gió từng hồi giũ lạnh run

Người thưa, quán ế lắm dàu dàu
Chẳng nói, chẳng rằng cũng thấy đau
Góp sách, cơm ăn bao lủ khủ
Chiều nay ơi hỡi! Liệu làm sao?…

Ta trầm, nghĩ ngợi dạ mênh mang
Phận kiếp nhân sinh giữa cõi trần
May mắn, được thời, no đủ ấm
Không lo, há sợ đổi thay nhanh

Còn kẻ chơi vơi, thiếu thốn đầy
Một bầu phủ ngập bóng heo may
Chực chờ bất kể ngày hôm sớm
Quấn chặt lôi đi bỏ góc này…

25/8/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *