Thương Tiếc Mãi – Thơ Nỗi Niềm

Thương Tiếc Mãi

Muối lấm tấm mái đầu trên xứ lạ
Nhỏ dấu hằn sỏi đá cuộc bôn ba
Vậy mà luôn vương vấn mảnh tình xa
Để cứ mãi ngân nga, niềm tê tái,

Còn đâu nữa ảnh hình yêu thuở ấy
Dưới nắng tà phơi phới trải mênh mang
Tay trong tay ấm áp dậy loang tràn
Đường trước mặt vô vàn hoa với mộng

Chợ Bến Thành buổi hoàng hôn tắt bóng
Dừng bước chân đứng ngắm cuộc mưu sinh
Em khe khẽ, sóng biếc ửng long lanh
Sau đám cưới chúng mình như thế nhỉ?

Rồi ghé qua “Quách Thị Trang” ngồi nghỉ
Công viên chiều ráng xế, hãy còn thưa
Bờ vai anh từng chập ngọn gió lùa
Hàng mây sợi đong đưa ngàn xúc cảm…

Mà hỡi ơi! Bỗng tràn lan u ám
Cuộc tang thương lai láng cảnh bi ai
Phải giã từ làm một cánh chim bay
Rời quê mẹ, đoạn đoài muôn nỗi nhớ

Nhiều lần trở về thăm, tìm khắp chỗ
Từ thân quen, ngõ phố đến làng quê
Bóng hình em biền biệt nẻo sơn khê
Đành đau khổ kéo lê hồn mộng ước…

Vầng trăng xưa giờ đây không còn nữa
Để nghẹn ngào nức nở dấu yêu ơi
Suốt cuộc đời cứ trăn trở, sầu tơi
Ôm dĩ vãng, ngậm ngùi thương tiếc mãi.

10/7/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *