THƯƠNG NHỚ MIÊN MAN
Mưa lất phất vành hiên nhỏ giọt
Vật vờ rơi theo gió đong đưa
Ta ngồi thao thức dưới khuya
Lắng nghe tấc dạ xót xa, não nề…
Ai nỡ đẩy ánh thề khuất núi
Để khung trời tăm tối phủ vây
Lang thang đầy ắp hàng mây
Lững lờ trôi đến phủ dày không gian
Từ đâu đó nỉ non ếch nhái
Ọp ẹp kêu, cứ mãi từng cơn
Phải chăng khóc rụng mảnh tròn
Hay cùng chia sẻ kẻ đang nhớ người?
Nước lênh láng kéo lôi mảng rác
Chầm chậm trôi vỡ nát lều phều
Tả tơi chìm mất bao nhiêu
Là bao tan nát, bấy xiêu nỗi sầu
Phập phình vách ở đâu vọng đến
Lúc nhẹ nhàng, lúc lớn theo giông
Tợ như sóng vỗ bập bồng
Âm vang của nước, tím lòng bâng khuâng…
Niềm rung lắc loang nhanh vào trái
Khiến ngập đầy tê tái, vấn vương
Tình yêu cách trở ngàn phương
Lại thêm cầu gãy, để buồn làm sao
Nào êm ả, ngọt ngào yêu dấu
Nào những chiều đau đáu con tim
Đậm đà, da diết luyến thương
Để rồi thỉnh thoảng tiếng chuông chập chờn
Trăng mười sáu ảnh tròn rực sáng
Trải ánh vàng đến tận tâm tư
Thả hồn vào mấy vần thơ
Phút giây khuây khỏa thẫn thờ miên man
Từ sâu thẳm lâng lâng cảm xúc
Nghĩa đá vàng xây đắp thiết tha
Chỉ buồn lóng lánh ngọc ngà
Thời gian lặng lẽ khuất tà về đâu…
12/6/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm