Thu Nay – Thơ Nỗi Niềm

Thu Nay

Mờ mịt khung trời quyện bóng thu
Đăm đăm lặng lẽ, ngắm sương mù
Âm vang loáng thoáng từ đâu đó
Dào dạt tâm hồn. nỗi lắc lư…

Thu này vẫn trải sắc đìu hiu
Lác đác vàng rơi khắp chỗ nhiều
Ảm đạm, u trầm muôn vạn kỷ
Thì nay cũng vậy, ngập đầy treo

Bỗng chốc bên trong trỗi tiếng lòng
Hỡi người thuở ấy buổi hừng đông
Giờ đây nghiêng nắng, phong trần phủ
Kỷ niệm ngày xưa biết có còn

Lởn vởn chút nào ở trái tim
Những chiều trống vắng hoặc đêm đen
Hay dòng sông chảy, lờ trên nước
Khoảnh khắc thời gian một chiếc thuyền

Cớ sao ông lại cứ âm thầm
Thỉnh thoảng xoa vầng, khựng bước chân
Ánh nhạt đọng sầu, loang ngấn lệ
Từng hồi ngước mặt hướng xa xăm?…

26/8/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *