Thu Bóng Dưới Trời Mưa – Thơ Nỗi Niềm

Thu Bóng Dưới Trời Mưa

Cũng lại canh khuya, cũng lại buồn
Cũng niềm vương vấn, cũng nhiều thương
Cũng lo trời ấy người ta có
Héo hắt, sầu đau giữa quạnh trường…

Chẳng muốn ai kia nghĩ ngợi nhiều
Hồn tình lãng đãng chốn cô liêu
Đìu hiu, khắc khoải nhìn mây xám
Từng mảng lờ trôi kéo nhạt chiều

Chẳng muốn giọt sầu đọng khóe mi
Để mờ giăng phủ hóa heo may
Cho đêm vắng lặng thêm nhòa nhạt
Một chiếc khăn tay, tiếng thở dài

Chỉ muốn khung trời ửng ánh trăng
Thả về muôn sợi sáng long lanh
Đẩy trôi khoảng tối không còn nữa
Trả lại vần thơ đượm sắc vàng…

Bỗng dưng gió mạnh quấn mây xa
Giăng trải trùm che, khuất ảnh ngà
Khoảnh khắc từng hồi thêm ánh lóe
Chập chờn nhá chớp, bật tung ra

Rồi những lệ ngàn rỉ rả rơi
Âm u, lạnh lẽo phủ nhiều nơi
Hành trang, kỷ vật đành gom trọn
Giữ kín đừng cho ướt dưới trời

Và không phải buốt giữa màn đêm
Tê cóng đôi chân, nặng trĩu tìm
Mưa đổ thôi thì thu bóng lại
Tàn cây tránh đụt, đợi qua cơn.

24/8/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *