THÔI RỒI DẤU HẸN
Ôm khắc khoải, con tim từng giây phút
Lảy nhịp sầu điệp khúc mãi không thôi
Trầm lặng lẽ, ngậm ngùi dâng thổn thức
Cận mé bờ đáy vực bóng tình lơi…
Hết rồi sao! Một thời thương với nhớ
Sớm tối chiều hướng ngõ, vọng trời mây
Hồn dào dạt xoải dài theo ngọn gió
Bến mộng vườn phương đó để cùng Ai…
Còn đâu nữa tháng ngày thuyền lờ lững
Trên sông buồn, ánh ửng vạn lời ca
Mái chèo khua trải ra từng âm hưởng
Dãy cung đàn quấn quyện tận trời xa
Còn đâu nữa chuỗi đậm đà vương vấn
Ước mơ đan lắm bận dệt tơ lòng
Đêm dưới trăng bềnh bồng về thăm thẳm
Ngày nhẹ nhàng giũ nắng, vượt cuồng phong…
Tôi ấp ủ, ước mong, còn em phụ
Vội lấy chồng, xé bỏ mảnh trăng khuya
Khiến bất chợt giữa mùa dần hé nụ
Áng mây mờ che phủ, đổ hàng mưa
Thôi! Em cứ đi xa đừng ngoảnh lại
Bởi còn đâu luyến ái với mơ trăng
Cánh thời gian sẽ âm thầm trôi tới
Tất cả gì cũng phải tự loang tan
Tôi vẫn là tôi, em cũng là em
Như một thuở chưa quen, đời đôi nẻo
Kể từ đây hắt hiu trùm lối nghẽn
Phả nhạt nhòa dấu hẹn đỉnh cheo leo.
11/6/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm