Thao Thức Trước Cảnh Đời – Thơ Nỗi Niềm

THAO THỨC TRƯỚC CẢNH ĐỜI

Một phút sa chân tủi kiếp hồng
Nắng hừng rã rượi quấn sầu đông
Chán chường chăn gối, hờn mây gió
Khách vắng, đìu hiu, tím cõi lòng…

Đôi khi chạnh nhớ thuở ngày qua
Cũng giống như ai suối mượt mà
Má thắm, môi hồng bờ nhoẻn nụ
Gợi niềm rung cảm nhịp ngân nga…

Tất cả giờ đây đã hết rồi
Thuyền đời phó mặc lững lờ trôi
Thời gian sớm tối theo năm tháng
Nhụy rữa hương tàn mệnh số thôi

Khao khát cơ duyên gặp bóng hình
Chẳng màng hai tiếng nhục và vinh
Cảm thông tha thứ cho lầm lỡ
Khắc đậm thâm tâm giữ trọn tình…

Em kẻ dại khờ trước ngưỡng yêu
Hiến thân nông nổi khéo nuông chiều
Để khi bướm chán rời xa mất
Hận thấu chín tầng, mặc bấy nhiêu

Hoặc cảnh cơ hàn khốn khổ thay
Ân cha, nghĩa mẹ muốn bàn tay
Đáp đền, trả hiếu mà không thể
Chỉ có còn đây vóc vạc này…

Ôi! Bao nghiệt ngã với tang thương
Vội đẩy nhung xanh lấm bụi đường
Để nát tâm hồn, ôm uất nghẹn
Canh tàn lặng lẽ nhỏ hàn sương…

24/12/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *