Thao Thức Mênh Mang – Thơ Nỗi Niềm

Thao Thức Mênh Mang

Một nắm tro tàn lặng lẽ đây
Hai ba bốn nữa ở đằng kia
Và nhiều rải rác bao nhiêu chỗ
Ruột thịt, thân quen của kiếp này,

Lần lượt xa dần theo tháng năm
Vào lòng đất lạnh, xác thân tan
Phù vân khoảnh khắc đà xong nợ
Vĩnh biệt nghìn thu, gửi lệ hàng…

Còn gì để nhớ với mà thương
Giây phút bờ mi nhểu giọt buồn
Đốt nén hương trầm giây phút cuối
Cho người tiếp tục…kẻ rời phương

Chiếc cánh thời gian cứ lạnh lùng
Mặc chìm đáy huyệt, kệ đang rung
Âm thầm trôi tới dòng trôi mãi
Ở ở, đi đi biển sóng trùng

Vẫn biết phận mình cũng vậy thôi
Từ thời đói sữa khóc trong nôi
Đến khi khôn lớn vô vàn cảnh
Tất cả sau cơn…trả hết đời

Chẳng còn thao thức dưới trăng mơ
Hết thoắt hồn du giữa mịt mờ
Kéo ánh, lùa mây, gom hạt tuyết
Nhẹ nhàng nắn nót mấy vần thơ…

Ai nghẹn tiễn đưa, ai khóc lại
Rồi ta theo gió lướt về đâu?
Mười năm, hai chục, trăm năm nữa
Bụi trắng sương mù! Hỡi bóng câu…

11/12/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *