Thả Hồn Tương Tư – Thơ Tình Buồn

Thả Hồn Tương Tư

Anh lắm buồn em cũng ngập buồn
Một trời thương nhớ vọng hai chuông
Âm vang não nuột hòa thêm nuột
Đốt cháy đôi ta nỗi đoạn trường…

Ai nỡ xuôi chi cảnh lỡ làng
Non ngàn sừng sững nuốt vầng trăng
Bao la rộng lớn làm che khuất
Lặng lẽ trồi ra, cũng sắp tàn

Tha thiết tràn đầy cả trái tim
Mà ôi chẳng thể hóa thành chim
Bay về bến mộng tìm xây tổ
Lại phải tương tư, thắt thẻo chìm

Để rồi ngày tháng nhẹ nhàng trôi
Khắc khoải, mênh mang nhớ một người
Cứ mãi chập chờn trong trí não
Bóng hình yêu dấu tận xa xôi

Thấm thoắt hai mùa đã trải qua
Xuân về hoa nở ngát hương đưa
Hè sang bốc khói dòng sông chảy
Dào dạt, bâng khuâng những xế tà…

Nay thu bảng lảng gợi niềm đau
Vương vấn hằn sâu, chạnh thấy sầu
Nhìn dãy lam chiều treo đỉnh mái
Thời gian chầm chậm loãng vào đâu

Em ơi! Chốn ấy cũng như đây
Canh cánh tâm tư nỗi nhớ hoài
Lỡ bến xe đời ta trễ chuyến
Thôi thì mỗi độ thả hồn bay…

27/6/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *