Tê Tái Mảnh Hồn Ma
Anh da diết với nỗi sầu khôn tả
Lệ ma hồn rỉ rả nhỏ hư vô
Muốn nằm cạnh bên vợ hiền khuây khỏa
Bao năm dài thương nhớ cách xa nhau
Mà hỡi ôi! Nào đâu còn thân xác
Chỉ vật vờ, khoảnh khắc ảnh mờ thôi
Cho tha thiết đầy vơi nơi phảng phất
Phải nghẹn ngào dằn vặt đỉnh chơi vơi…
Ngoài song cửa từng hồi mưa tí tách
Gió đẩy đưa lách cách vọng âm buồn
Lửa ân ái rực hồng dang dở tắt
Khiến cõi lòng chất ngất mối tơ vương
Anh tiến sát cạnh giường nhìn em ngủ
Mái nhung huyền che phủ vạt đìu hiu
Khom cúi xuống vuốt nhiều sang phía đó
Để nhẹ nhàng hơi thở của mình yêu
Bỗng bất chợt khuôn chiều nghiêng trở lại
Mở bừng ra, nhấp nháy hướng về anh
Em ú ớ lâm râm trong mệt mỏi
Rồi nhấc tay cố với giữa thâu canh
Có phải chăng mộng lành nơi giấc điệp
Dẫn u hoài thiêm thiếp thẳng vào mơ
Để năm tháng đợi chờ bên giá rét
An ủi lần chấm hết một vần thơ…
Môi rung rung, lắc lư bờ vai lạnh
Em ngả đầu tiếp nhắm dưới thu đêm
Anh đứng lặng mà tim đau ngút tận
Hận riêng mình và hận cả cho em
Vì sao lại mối duyên tình thắm đượm
Nửa chừng xuân phải hứng chịu phũ phàng
Cho người phải võ vàng từng hôm sớm
Kẻ ngập tràn đau đớn, bóng lang thang…
19/2/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)