Tâm Tình Dĩ Vãng – Thơ Nỗi Niềm

Tâm Tình Dĩ Vãng

Chiều hôm ấy có một người khách lạ
Đứng trầm ngâm, hóng gió giữa cầu cao
Chiếc cầu cao dẫn vào con đường nhỏ
Chuỗi năm nào trong đó biết là bao…

Những kỷ niệm ngọt ngào đan thắm thiết
Lẫn xót xa da diết cảnh tình tan
Khiến cho kẻ âm thầm rời ly biệt
Suốt chuỗi dài ửng biếc dưới vòm xanh

Lồng lộng thổi lùa nhanh xuyên mái tóc
Làm phất phơ nửa góc vạt sương buồn
Khách nghiêng mình ngó phương xuôi triền dốc
Chợt cái gì muốn khóc bởi nghe chuông…

Chầm chậm bước theo hướng về nơi cũ
Dọc hai bờ lố nhố dãy nhà xây
Mà ngày xưa ở đây chưa hề có
Chỉ mênh mông ngập cỏ với lùm cây

Bỗng tiếng gọi của ai như quen thuộc
Phải anh Sáng hồi trước?…phải anh hông?
Khách dừng lại, chạnh lòng quay mặt ngước
Ánh lim dim, ngờ ngợ ửng đôi dòng…

Xe lăn bánh, nắng hồng trôi khuất nẻo
Khúc âm vang gọi réo tự bao lần
Quay trở lại thăm hồn thương dĩ vãng
Rồi âm thầm tụ lắng nỗi bâng khuâng…

Nương tử ơi! Ta nàng thời cõi thế
Chuỗi thăng trầm khiến lệ lắm khi rơi
Và giờ đây bồi hồi vương vấn kể
Một chút gì như để nhẹ pha phôi

Đôi suối ngọc sáng ngời tình muôn thuở
Gợn lăn tăn sóng vỗ dưới mây sầu
Nhè nhẹ bàn tay anh lau nức nở
Kiếp qua rồi, trăn trở hãy chìm sâu…

28/11/2018
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *