TẠI SAO TÔI THÍCH
VIẾT THƠ BUỒN
Tại sao tôi thích viết thơ buồn
Để cảnh thu chiều quyện tiếng chuông
Rỉ rả từng cơn đưa não nuột
Lay sầu lữ khách cõi ngàn phương?
Tại sao tôi thích viết thơ buồn
Vì ở trong này mãi nhớ thương
Nhưng biết bao giờ tròn nguyện ước
Khiến hoài da diết nhớ về phương
Tại sao tôi thích viết thơ buồn
Là bởi mộng tàn, dạ chẳng buông
Thao thức, trở trăn cùng tiếc nuối
Một thời dĩ vãng vó buông cương
Tại sao tôi thích viết thơ buồn
Bởi tận tấc lòng cứ vấn vương
Ray rứt… trao tình rồi phụ ước
Làm cho hệ lụy một thuyền quyên
Tại sao tôi thích viết thơ buồn
Bởi giấc mộng đầu luôn lởn vởn
Này mắt, này môi, này miếng ổi…
Hóa thành đêm vắng nhỏ hàn sương…
Biết làm sao hết nỗi u buồn
Khi hãy còn đây máu, thịt, xương
Vẫn đỏ, vẫn săn và vẫn trắng
Ngày đêm nhúc nhích nhẹ từng cơn
Biết sao quên được để tròn vui
Sảng khoái vươn vai hít khí trời
Giũ sạch bụi hồng, lam khói dính
Mai này êm ả dưới trăng soi…
24/5/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm