Ta Muốn – Thơ Nỗi Niềm

Ta Muốn

Đàn non nỉ u hoài văng vẳng vọng
Từ trời tây theo lộng thổi vào tai
Khúc âm vang não nuột, ngất bi ai
Quấn da diết chuỗi dài, tròn da diết…

Căn phòng lạnh, lạnh phòng ôm bóng chiếc
Dáng hao gầy rũ riệt cuốn co ro
Giờ khắc chậm vẫn chầm chậm qua giờ
Dạ vương vấn, thẫn thờ đeo vương vấn

Nằm dã dượi, bần thần se nhạt phấn
Gối chăn đơn phủ mảnh nặng đau buồn
Kia sương trời kết tụ, ánh sương buông
Trong thao thức, mỏi mòn quanh thổn thức…

Tình nương hỡi! Ta nghe nghìn nhói nhức
Cứ từng hồi, từng phút thấm luồn sâu
Nàng khổ rồi lại bệnh khổ, quạnh thâu
Khiến lai láng âu sầu thêm lai láng

Ôi! Ta muốn kéo mây từ tít tận
Ghịt về đây, trút giận xé nhừ ra
Để đừng che, đừng phủ mảnh trăng ngà
Làm sẫm tối tình ta treo giữa gió

Rồi lặng lẽ vượt trùng qua chốn đó
Hái hoa vàng trước ngõ tặng trao em
Cho tiếng lòng dậy tiếng gợn con tim
Phả tan hết nỗi niềm thu héo úa

Xong dắt nàng theo hồn ta đến cửa
Cúi tạ từ một thuở mộng ngày xanh
Ghi khắc sâu, sâu khắc đậm nghĩa ân
Xin trả hết gian trần, trần gian biệt…

5/8/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *