Sửa Lại Cánh Diều – Thơ Nỗi Niềm

Sửa Lại Cánh Diều

Đêm qua lặng lẽ ghé vào thơ
Nhìn thấy khuôn trăng vẻ thẫn thờ
Còn quả tim thì đang nức nở
Nghẹn ngào, khắc khoải, nỗi chơ vơ,

Da diết hồn anh dưới bóng chiều
Vì sao diều hỡi! Vướng dây leo
Cho dòng sông đợi phù sa đến
Bồi bến quê tình, dạ hắt hiu

Rồi chợt nghe lòng đậm nhớ thêm
Nhớ lời nhỏ nhẹ của từng đêm
Mình ơi! Yêu mãi, đừng xa nhé
Lưu luyến làm sao! Bức ảnh thuyền

Ngọn lửa hực hừng mấy bữa nay
Từ từ nguội lại giữa heo may
Và rồi tắt ngúm theo vương vấn
Sống lại hình thương chuỗi tháng ngày

Mới hay tiếng hẹn buổi hôm nào
Đã khắc đậm rồi dưới đáy sâu
Dẫu ám vật vờ muôn kéo đến
Chỉ là một thoáng loãng tan mau…

Em ơi! Nếu đứt sợi tơ hồng
Chốn ấy đêm về lạnh lắm không
Còn ở nơi đây, anh có phải
Vạn sầu vọng tưởng một dòng sông?

Thôi thì quên hết những ngày qua
Sửa lại diều kia dưới ráng tà
Còn cái sợi dây thì vẫn chắc
Đợi thêm chút nữa gió lên ha…

27/6/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *