PHÚT GIÂY TRẦM MẶC
Một bầu sáng tối mở thênh thang
Một cõi bốn mùa cứ mỗi năm
Một áng mây trời tan lại tụ
Một người dương thế với đôi chân…
Từ thuở thôi bò, cố đứng lên
Biết nghe tiếng gọi bởi mang tên
Biết vui, giận, trách, hờn, thương, cảm
Biết dưới hoàng hôn nhớ ảnh hình
Hiểu được hai chiều cảnh bể dâu
Dãy kia Hy Mã đỉnh ngàn cao
Death Valley thung lũng nằm sâu tận
Thượng, hạ, không gian sẵn gợi chào
Thăng trầm, sướng khổ kiếp nhân sinh
Vũ trụ sơ khai đã tượng hình
Hoa nở, hoa tàn, mưa tới nắng
Chuỗi vòng luân chuyển giữa mông mênh
Ta đến rồi đi chốn cuộc đời
Phải đành chấp nhận thế mà thôi
Khi nhìn nước chảy xuôi êm ả
Lúc thấy tơ giăng bị rối nùi…
Thềm Xuân bên ấy em suy tư
Chiều vắng nơi đây tôi thả bờ
Cùng giống như nhau niềm thổn thức
Cũng cùng khuây khỏa trải vào thơ
Đêm đêm lặng lẽ dưới hiên buồn
Dào dạt tấc lòng nỗi vấn vương
Nửa khúc nhạc sầu văng vẳng vọng
Nửa luồng gió thổi phả làn hương
Ai nói rằng trăng chẳng khuất chìm
Để từ thăm thẳm ánh dương lên
Và ai dám bảo vầng trăng ấy
Không có khuya mai tỏa rực tầng?
6/6/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)