Phù Vân – Thơ Nỗi Niềm

Phù Vân

Chiếc bóng thời gian mãi mãi trôi
Tợ làn nước biếc tận trùng khơi
Ngày đêm hứng chịu bao vùi dập
Trỗi dậy lăn tăn khoảnh khắc rồi…

Hóa thành bọt trắng dạ long lanh
Theo sóng đong đưa khúc lữ hành
Rung lắc, vật vờ hay điểm nét
Cũng đều một sớm rã tan nhanh

Hàng hàng, lớp lớp cứ theo đây
Nở rộ tràn loang trải ánh dài
Một bức tranh đời qua vạn kỷ
Dấu hằn kỷ niệm dưới trời mây

Còn gì để nhớ với mà thương
Khi sắc hoàng hôn rụng xuống đường
Bốn phía âm u dần chuyển đến
Từ xa văng vẳng vọng hồi chuông?

Sẽ khóc, hoặc cười hoặc xót xa
Nhìn theo chầm chậm kéo dần qua
Cảm yêu, buồn hận hay vương vấn
Cũng chỉ phù vân vỡ cuối tà…

16/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *