Phải Vậy Không Em
Đôi ta đã trao lời thương nhớ
Kết mối duyên vạn thuở chẳng rời
Dẫu rằng cách biệt ngàn khơi
Kiên trinh em giữ, chẳng dời đổi thay,
Anh vẫn biết tháng ngày xưa cũ
Lúc hoa sầu, héo rũ trời đông
Nụ hương rụng xuống trôi dòng
Gặp người lữ khách đem lòng cảm hoa
Nhìn sắc tím dưới tà lờ lững
Mảnh đóa tàn vẫn ửng hồn thanh
Từng cơn thoảng nhẹ rung rinh
Lâng lâng tấc dạ, chữ tình động khua
Theo ngày tháng thoi đưa lặng lẽ
Kẻ bên bờ quạnh quẽ, vấn vương
Tâm tư gửi áng mây buồn
Niềm thương, nỗi nhớ treo sương giọt dài
Em xúc động nhìn ai héo hắt
Nghe cõi lòng phảng phất đong đưa
Canh khuya vắng lặng gió lùa
Hồn xuân sống lại giữa mùa giá băng
Nhưng bến mộng vầng trăng chẳng sáng
Khiến đan mơ bảng lảng, vật vờ
Khỏa khuây gửi trọn vào thơ
Khát khao, vọng tưởng, thẫn thờ mông mênh…
Duyên tao ngộ cho mình gặp gỡ
Giữa khung trời ánh tỏa long lanh
Chữ tình em gửi tặng anh
“Hãy Quên” dòng họa một lần tiễn xưa?
8/10/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)