Phải Nào Đã Đoạn
Tình Nhau
Ta ngồi cận mé ngắm hoàng hôn
Da diết từng cơn, tím rịm hồn
Có lẽ thôi rồi duyên với mộng
Chuỗi ngày ấp ủ dưới trăng đơn…
Hôm qua khăn gói trở về đây
Bỏ dở dang kia bóng nguyệt gầy
Một bánh xe đời còn diệu vợi
Bầu men ân ái lửng lưng say
Đứng giữa mênh mông vắng lặng tờ
Cõi lòng man mác, chạnh chơ vơ
Bâng khuâng nhớ lại thời dung dị
Thoáng chốc trào dâng nỗi thẫn thờ
Đâu những đêm vàng bên cạnh suối
Ngây tình thơ mộng dạt dào tim
Nhìn trăng lơ lửng treo đầu ngọn
Lởn vởn hình Ai, sóng gợn niềm
Bấy hè nắng đổ cháy làn da
Nhễ nhại mồ hôi, phủ ánh nhòa
Ý lực đong đầy, tay vút thẳng
Từng len, dày đất mạnh bung xa…
Bàng bạc lưng đồi cảnh nhá nhem
Lang thang độc bước bỗng nhiên thèm
Nụ cười khúc khích, vành môi vểnh
Khóe ngọc thu buồn, ôi đã đem
Ba lô vội vã trở lên thành
Cuồn cuộn sông hồ thuyền lướt nhanh
Yêu dấu ơi hời! Hãy đợi nhé
Mưa về xoa dịu hết mùa hanh.
25/2/2020
Nhất Lang & Tam Muội