NUỐI TIẾC TRONG EM
Có phải anh đau hờn, tức tưởi
Nên tiếng đàn rũ rượi, héo hon
Trăng vàng lấp ló đầu non
Dừng chân trở gót, lối mòn riêng đi?
Niềm vương vấn mộng thì một thuở
Phút thẫn thờ, vàng võ tâm tư
Giọt sầu kết đọng vào thơ
Thả dòng nước chảy, đôi bờ ly tan
Trả tất cả cung đàn năm tháng
Bỏ thời gian hằng vạn ngân nga
Dấu yêu, kỷ niệm ngọc ngà
Góc buồn vùi lấp để mà phai phôi
Bởi nhức nhối bao lời gièm xiểm
Bóng chiều tà phủ tím lòng anh
Chẳng màng tiếng hẹn trăm năm
Quay tìm nẻo bước, âm thầm mình ên…
Em chua xót duyên tình lận đận
Khiến mây mù lắm bận giăng ngang
Âm u từng chập lưng tầng
Chập chờn sẫm tối, ngỡ ngàng hồn sương
Rồi nuối tiếc con đường năm cũ
Sợi chỉ lòng lại gửi khói lam
Lững lờ nhòa nhạt mỏng manh
Trước cơn gió giật dễ dàng đứt tơ
Sao chẳng nghĩ bao giờ biển sóng
Vẫn trập trùng dưới bóng trời mây
Cánh thuyền xuôi ngược tháng ngày
Làm sao tránh khỏi lắt lay, dập dồn
Dặm trường cát bụi mờ tung
Vội buông vó ngựa, ngại ngần, thở than
Yêu đây là chỉ phũ phàng
Còn như sâu nặng, cố lần bước chân.
18/5/2016
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)
Ảnh: Sưu tầm