Nỗi Niềm Yêu Đương – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Niềm Yêu Đương

Em có thấu nỗi lòng anh không hỡi
Đã trọn rồi thương nhớ biết bao nhiêu
Ngập vương vấn, dưới chiều treo gió thổi
Thắt thẻo nhìn diệu vợi dạ thầm kêu?

Ngày quạnh quẽ, đìu hiu trùm trĩu nặng
Nghĩ ngợi nhiều, luẩn quẩn khối tâm tư
Niềm bâng khuâng, thẫn thờ bên nẻo vắng
Nhẹ âm thầm kéo nắng dệt vần thơ

Thơ chan chứa không gian đầy sắc tím
Lắm sương mờ trải cuốn mịt mùng mây
Thêm bọt trắng trải dài lên sóng biển
Đón hình nàng ẩn hiện giữa vòng tay

Nay tha thiết tràn đầy, soi ánh tỏ
Vướng phũ phàng lối ngõ kín rào che
Để trầm mặc khuya khuya gần khung cửa
Man mác buồn, vò võ hướng trời xa…

Nào lo sợ trăng tà hay trăng khuyết
Cũng chẳng màng con nước ngược, nước xuôi
Bởi hoa xuân muôn đời treo suối biếc
Vẫn rạng ngời sắc nét đóa ngàn tươi

Tình đôi ta đầy vơi niềm lưu luyến
Đêm từng đêm cánh quyện sát kề nhau
Truyền hơi ấm, canh thâu lầu mộng đến
Khuây khỏa bầu trống vắng, tuyết sương ngâu

Dẫu biết rằng nhịp cầu đà lỡ bước
Khiến yêu đương đứng trước ngã ba đường
Để chiều chiều nghe chuông chùa vẳng vọng
Âm vang sầu lắng đọng quả tim thương.

23/7/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *