Nỗi Niềm – Thơ Tình Buồn

Nỗi Niềm

Bến Ninh Kiều lề công viên xứ sở
Có một người kiếm chỗ để dừng ngơi
Đôi rười rượi nhìn mấy dãy tới lui
Rồi lững thững ghé ngồi băng đá trống…

Hồn mênh mang dạt dào treo cõi lộng
Nhớ thuở nào đồng vọng gợi niềm mơ
Đây dòng sông êm ả ngập đầy thơ
Kia lất phất, ngẩn ngơ lòng xuân trẻ

Bao lần hẹn, buổi cơm lùa thật lẹ
Bởi sợ Ai ngoài đó đợi chờ lâu
Chỉnh tề xong, chân cố bước cho mau
Cũng có lúc gợn sầu, đâu chẳng thấy

Bốn mươi năm của ngày xa xưa ấy
Chàng thanh niên tuổi mới độ hoa niên
Khá điển trai và cũng rất là hiền
Thêm tâm tánh hồn nhiên chưa lo nghĩ

Bóng thời gian cứ dần trôi lặng lẽ
Bỗng bất ngờ ánh lệ tiễn đưa xa
Chuỗi nhọc nhằn cát bụi phủ dày da
Rồi chầm chậm quyện hòa lên nhận thức…

Từ sâu thẳm cái gì châm nhói nhức
Kéo vật vờ, day dứt giữa con tim
Cớ vì sao thuở ấy vẫn lặng yên
Chẳng tha thiết đi tìm Ai ngóng đợi

Để chiều nay trải ánh buồn vời vợi
Người âm thầm tự nói với riêng ta
Thôi thì tất cả giờ cũng đã qua
Không duyên nợ cứ mà theo mệnh số…

3/1/2019
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *