Nỗi Niềm – Thơ Lục Bát

Nỗi Niềm

Em ngồi lặng lẽ nhìn đêm
Lắng nghe gió thổi bên thềm vọng đưa
Cửa hờ nhúc nhích nhẹ khua
Âm vang kẽo kẹt, đẩy đưa tấc lòng,

Nhớ thương ngày tháng trên dòng
Thuyền xuôi ước nguyện bềnh bồng về mơ
Uyên ương thắm thiết bao giờ
Lâng lâng dào dạt, ngẩn ngơ bóng tình

Rồi buồn bởi bất thình lình
Mây mù bao phủ bóng hình thân yêu
Kèm theo sóng dữ thật nhiều
Khiến lờ lững nước dưới chiều ngả nghiêng

Nay sầu thao thức miên man
Thâu canh giá lạnh, võ vàng héo hon
Hai tay ôm kín quả tròn
Còn trong khe khẽ chút hờn trách ai…

Em ơi! Anh cũng chuỗi ngày
Bờ sương, nẻo vắng lắt lay dạ sầu
Thẫn thờ giây phút chìm sâu
Ngỡ ngàng vũ lộng, nghẹn bao phũ phàng

Lưu luyến mãi ánh trăng vàng
Vấn vương kỷ niệm, mơ màng xót xa…
Thôi thì chắn gió lùa qua
Vặn đèn cho sáng để mà ngắm soi

Từ đây suốt mãi cuộc đời
Non thề biển hẹn một lời sắt son
Ngọt bùi chia sẻ sớm hôm
Vần thơ ý nhạc trải hồn thênh thang.

25/7/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *