Nỗi Niềm Thầm Lặng – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Niềm Thầm Lặng

Bầu dần nhạt mà sao như hụt hẫng
Cứ quay tròn, luẩn quẩn ở tâm tư
Để lắm khi ngồi đó suốt cả giờ
Bao nhung nhớ, thẫn thờ treo ánh mắt…

Lòng chẳng thấy chạy đua theo vật chất
Chẳng đắm mình tửu sắc, nỗi mê say
Chẳng mong cầu danh phận giống như ai
Và cũng chẳng tháng ngày chờ hưởng thụ

Chỉ có đây một nỗi niềm trăn trở
Chuyện năm xưa dang dở chuyến xe đời
Để mãi hoài trống vắng, lạc chơi vơi
Trong thầm lặng từng hồi nghe da diết

Cũng như người, nhưng bạc phần bạc phước
Cha lìa trần, nhà thiếu trước hụt sau
Đàn nheo nhóc lư lắc giữa ba đào
Thuyền mỏng mảnh rơi vào không định hướng

Ai đã cho ước mơ rồi vọng tưởng
Ai đã làm khốn khổ cảnh bôn ba
Ai xui khiến một sớm phải lìa xa
Vùng kỷ niệm đậm đà muôn yêu dấu…

Gom tất cả ưu tư và phiền não
Cùng tâm tình đau đáu thả trôi sông
Xuôi nước chảy, theo sóng vỗ bập bồng
Dần tan rã trên dòng vào cõi khuất

Chiều hôm qua từ nơi ngàn xa tít
Vọng về đây rả rích khúc cung đàn
Kẻ trở mình, chạnh nhớ mảnh trăng tan
Hồn đứng dậy đi lần ra phía trước…

29/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *