Nỗi Niềm Riêng – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Niềm Riêng

Lặng lẽ bước dưới vòm đông nắng hạ
Nghe cõi lòng buồn bã biết bao nhiêu
Ngán ngẩm đời, vương vấn bóng tình yêu
Bầu quạnh quẽ đăm chiêu niềm rười rượi,

Hồ sóng biếc giăng lững lờ mảng tối
Cận nhĩ hờn vang dội nhịp phèng la
Chập chờn quanh đầy dẫy lũ yêu ma
Ôi nhức nhối, xót xa từng tóe lệ

Xác ở đây mà hồn treo cửa bể
Mộng cuộc đời chỉ để ngắm gương soi
Không gian mờ, cánh nhạn lạc chơi vơi
Đường ngập ngụa, lõm lồi rêu phủ kín

Hai mươi bốn tiếng, ba phần câm nín
Bên trong thì lỉnh kỉnh chất tràn lan
Đêm của người thưởng thức có lung linh
Còn phận bạc quanh mình đen tĩnh mịch

Diêm quẹt giấy cố móc ra một ít
Chút đóm hồng nhúc nhích phả canh thâu
Trầm ngâm dài thao thức uống hàn châu
Phung phí tuổi, vó câu dày bụi phóng…

Nhớ hương xưa lần chân vào chốn lộng
Hứng gió ngàn, sưởi ấm vạt ban mai
Cho khối sầu u uẩn nhẹ phôi phai
Bỗng bất chợt! Sấm ngay tầng khí quyển

Tia lóe chớp đẩy ánh vàng ẩn hiện
Kéo linh hồn hòa quyện mảnh phù vân
Rồi đi tìm, gặp được bóng tình trăng
Từ dạo ấy cung đàn say lối ngõ…

1/1/2020
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *