Nỗi Niềm Dưới Hoàng Hôn – Thơ Nỗi Niềm

Nỗi Niềm Dưới Hoàng Hôn

Ông tìm gì? Tìm ai? Mà mấy lượt
Đảo lòng vòng phía trước lại ra sau
Nét thâm trầm dưới vầng trán hằn sâu
Thoáng chút ửng sắc màu thu ảm đạm…

Chợ quê nhà đang từ từ lụn nắng
Phố thưa dần, như nặng vẻ đìu hiu
Suốt cả ngày nhộn nhịp biết bao nhiêu
Giờ loáng thoáng liêu xiêu vài mệt mỏi

Dừng xe lại đậu lề rồi bước tới
Băng đá vừa mới nguội lúc chiều nay
Ông ngồi xuống, thong thả đặt bàn tay
Bỏ vào túi, móc ngay ra gói thuốc

Khói thuốc tỏa trên đóm tàn của lửa
Quyện nỗi niềm nhung nhớ thuở ngày xanh
Bóng thời gian thấm thoắt vội trôi nhanh
Nay tất cả đã thành ra dĩ vãng

Nhưng sao mãi ở ông còn hụt hẫng
Trắng mái rồi mà chẳng thấy yên vui
Tấc lòng luôn hướng vọng cõi xa xôi
Cho cứ phải từng hồi bao lưu luyến

Để hôm nay trôi qua hơn nửa tiếng
Trăm ảnh hình kỷ niệm của năm xưa
Lại trở về theo ngọn gió đong đưa
Ẩn hiện đó, vật vờ nơi ánh mắt…

Đứng dậy đi dưới hoàng hôn ráng tắt
Niềm bâng khuâng, man mác nỗi yêu thương
Cớ vì sao ông cứ mãi vấn vương
Để thỉnh thoảng chạnh buồn trong lặng lẽ?

3/9/2017
Nhất Lang
(Nguyễn Thành Sáng)

    Trả lời

    Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *